XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chia Ly Là Màu Tím


Phan_5

– Thế tại sao mẹ không mang con về nuôi, mẹ bỏ con sống trong dằn vặt.

– Không phải lỗi tại mẹ đâu con. Lúc ấy ông Hải Thành bảo với mẹ con bệnh chết rồi. Mẹ thấy con ngồi sờ sờ đó mà không thể nhận là con. Chỉ biết nghi ngờ thôi. Mấy lần sau mẹ có trở lại nhưng ổng không cho mẹ vào nhà. Sau đó thì ổng trốn qua Thái Lan, mẹ không biết tin tức của ổng nữa.

Phương Nghi lạc giọng:

– Tại sao ba làm như vậy hả mẹ?

– Mẹ không biết. Nhưng sau này mẹ nghĩ, có thể vì ổng thương con quá, ổng sợ mẹ giành mất con.

Bà Liên im lặng hồi lâu, kín đáo quan sát thái độ của Khắc Minh. Anh chỉ ngồi yên, nét mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Còn Phương Nghi thì tủi thân khóc ngon lành. Bà Liên nói như thuyết phục:

– Nếu hai đứa không là vợ chồng thì cũng là anh em với nhau. Nếu thương mẹ, đừng vì thù hận người lớn mà hất hủi nhau con ạ.

Khắc Minh đứng dậy, lặng lẽ bỏ lên phòng. Bà Liên buồn rầu nhìn theo. Phương Nghi cúi nhìn tay mình, cô nín khóc:

– Vậy là đám cưới con sẽ không thành phải không mẹ? Con sẽ nói với ba.

– Đừng nghĩ quẩn con à! Chuyện vợ chồng đâu phải đơn giản. Thằng Minh không bỏ con đâu.

Phương Nghi quẹt nước mắt:

– Mẹ đừng an ủi con. Con biết tính anh Minh lắm. Ảnh không bao giờ yếu đuối. Con rất hiểu mẹ à, sau này dù có xảy ra chuyện tồi tệ đến mấy con cũng chấp nhận hết. Xem như số con phải như vậy.

– Con còn có mẹ nữa, không bao giờ mẹ để con khổ Nghi à! Không được lo vẩn vơ nghe con.

Phương Nghi ráng gượng cười:

– Con không buồn đâu. Mất tình yêu nhưng con đã được đền bù lại một người mẹ. Con hiểu mình còn có phước mà mẹ.

Nói xong cô lại khóc nức nở. Thái độ của Khắc Minh làm cô hiểu mọi chuyện không còn gì cứu vãn được. Và cô tuyệt vọng ghê gớm.

Bà Liên lau nước mắt cho cô:

– Con gọi điện về nhà cho hay con ở lại với mẹ đi. Tối nay ngủ với mẹ, mẹ không muốn con về nhà rồi buồn một mình.

– Dạ.

Phương Nghi đứng lên đến bên máy. Nhưng bà Liên đã giữ tay cô lại:

– Để mẹ nói chọ Con lên phòng mẹ đi.

– Dạ.

Phương Nghi lẳng lặng đi lên lầu. Cô tránh nhìn vào phòng Khắc Minh. Cô có cảm tưởng căn phòng đó bây giờ là một pháo đại kiên cố, khép kín mãi mãi. Vậy mà mới đây thôi nó đã sắp là của cộ Phương Nghi lặng lẽ nghe tim mình đập dồn dập. Cô không biết phải làm gì hơn là cố chịu đựng nỗi đau. Mà cũng không biết là nó sẽ đeo đẳng đến bao giờ.

Cả một đêm cô thức với bà Liên, hai mẹ con nói về những tình cảm thiếu thốn, khổ sở của ngày xưa. Phương Nghi cố tránh không nói tới nỗi đau hiện tại. Nhưng bà Liên thì hiểu, dù không nói ra nhưng nó làm bà khổ tâm không ít.

Sáng hôm sau Phương Nghi về nhà sớm, cô không muốn gặp Khắc Minh. Đúng hơn là không đủ can đảm đón nhận vẻ xa cách của anh.

Cô gặp ông Trung ở phòng khách. Nhìn nét mặt phờ phạc của cô, ông lo lắng:

– Con sao vậy Nghỉ Có bịnh không con?

Phương Nghi tránh nhìn ông:

– Con không sao hết ba à. Nhưng từ đây về sau ba khỏi lo đám cưới cho con. Tụi con chia tay rồi.

– Tại sao? Chuyện gì vậy Nghi?

Ông Trung hỏi dồn dập. Ông đã lờ mờ đoán ra câu chuyện, nhưng chưa dám tin:

– Nói với ba đi con, đừng giấu.

– Vâng, con không giấu nhưng anh Minh đã biết ba là ai. Ba hãy chuẩn bị tinh thần đối phó với ảnh đi.

Cô đi tránh một bên và lặng lẽ lên phòng mình. Cô bỏ học nguyên ngày và nằm dật dờ trên giường với nước mắt.

Hai ngày sau cô gượng đi học trở lại. Buổi chiều Khắc Minh đón cô ở cổng trường. Cả anh cũng có vẻ thay đổi. Nhìn Khắc Minh, cô hiểu anh cũng trải qua những đêm mất ngủ và đau khổ ghê gớm.

Khắc Minh nói với cô như với một người xa lạ:

– Chiều nay anh muốn nói chuyện với em, em có rảnh không?

Phương Nghi gật đầu và im lặng ngồi lên xe. Khắc Minh đưa cô đến một quán nước vắng người. Anh chọn một chiếc ghế đối diện với cộ Cử chỉ đó làm Phương Nghi thấy đau. Nhưng cô chỉ thầm lặng chịu đựng.

Khắc Minh tránh không nhìn cô, anh nói một cách xa vời:

– Chuyện xảy ra như vậy rồi, dù không muốn làm em buồn nhưng anh cũng không thể làm khác được. Vậy thì mình hãy can đảm nhìn vào thực tế nghe Nghi.

Phương Nghi lẳng lặng gật đầu. Khắc Minh nói tiếp, mắt vẫn nhìn lảng ra ngoài:

– Anh không dối lòng anh vẫn còn yêu em. Nhưng tình cảm đó không còn thiêng liêng đối với anh nữa. Anh không thể nhìn em bằng cái nhìn của ngày trước, dù biết em không hề có lỗi. Hãy thông cảm cho anh.

– Em biết.

– Anh cũng không thể sống bằng tình cảm nửa vời gượng ép. Nhất là không muốn có những mâu thuẫn ngay chính bản thân mình. Nếu chúng ta lấy nhau thì chuyện gì sẽ xảy rả Cả hai đứa đều bị những tình cảm đối nghịch chi phối và rồi sẽ hành hạ nhau suốt đời.

– Em biết.

– Vậy thì hai đứa nên chia tay Nghi ạ. Quên anh đi, và đừng nhớ có một thời mình đã thương nhau. Anh sẽ làm như vậy, và sẽ sống đúng như vậy.

Phương Nghi buông chiếc muỗng, ngước lên nhìn Khắc Minh. Cô hiểu anh muốn nói gì. Chẳng phải anh đã từng nói với cô về sự hận thù của mình sao? Ước gì cô có thể đứng ngoài những xung khắc dữ dội đó. Tự nhiên cô thấy nghèn nghẹn nơi cổ.

Khắc Minh nhìn vào mặt cô:

– Em nghĩ gì vậy?

Phương Nghi lắc đầu:

– Khi đã quyết định như vậy rồi, anh không cần quan tâm đến em làm gì. Việc em nghĩ gì, vui buồn ra sao đã trở thành vô nghĩa rồi. Em không có ý kiến về những quyết định của anh, không giận hờn trách móc. Nhưng em xin anh, đừng quên ba em đã già rồi.

Mặt Khắc Minh chợt đanh lại:

– Và ba anh cũng đã già, một ông già lây lất sống với bệnh tật và sự cô đơn mất mát. Em còn gì để bào chữa không?

Phương Nghi hơi nhắm mắt, cô hiểu mình đã nói cái điều không nên nói:

– Vâng, em không bào chữa, em không nên làm như vậy. Và nhất là không nên biến cuộc chia tay thành trận gây gỗ. Trước đây mình đã có quá nhiều lần như vậy rồi. Em muốn khi chia tay mình sẽ không để lại ấn tượng xấu về nhau.

– Anh cũng mong như vậy. Cám ơn em đã giúp anh tránh được chuyện khó xử.

Phương Nghi nhìn Khắc Minh, câu nói của anh làm cô đau nhói. Có lẽ khi bỏ rơi cô, Khắc Minh nghĩ anh sẽ phải nghe nhừng lời năn nỉ, khuyên lơn hoặc nước mắt. Anh sợ bị cô làm vướng víu. Còn nỗi đau mà anh gây ra cho cô thì anh không nghĩ đến…

Mọi cái đó cô có thể chịu đựng. Nhưng việc anh quên cô mà trái tim không thấy quyến luyến đã làm Phương Nghi đau khổ đến tuyệt vọng. Điều đó có nghĩa là anh chưa yêu cô sâu sắc đến mức phải đau khổ. Vậy mà đối với cô, tình yêu là thứ chi phối tất cả trong đời.

Khắc Minh không hiểu cô đã phải đem tất cả nghị lực yếu ớt của mình để chịu đựng hoàn cảnh. Cô không khóc lóc van xin vì biết cô làm như vậy cũng vô ích. Trong khi cô ước ao mình cũng được dửng dưng như anh.

Phương Nghi cười khẽ:

– Anh yên tâm, em đủ tự trọng để không làm phiền anh.

– Em tưởng anh không bị dằn vặt nhiều hả Nghỉ Nếu em không là con của mẹ, có lẽ anh đỡ bị ray rứt hơn. Hãy tha thứ cho anh, một ngày nào đó anh sẽ trả ơn mẹ đã nuôi anh.

Phương Nghi bậm môi. Nước mắt viền quanh mi nhưng cô kìm lại. Cô đưa tay lên quẹt mắt:

– Mẹ em không quan tâm tới chuyện đó đâu, anh đừng nói nữa.

Khắc Minh xoay chiếc ly trên tay:

– Có thể anh đã không tế nhị khi nói điều đó trước mặt em. Nhưng dù sao đó cũng là sự thật. Và em…

Phương Nghi ngắt lời:

– Nói chuyện bao nhiêu đó đã đủ. Anh cho em về.

Khắc Minh gật đầu và gọi tính tiền. Phương Nghi ôm cặp đứng lên:

– Anh không cần đưa em. Em về trước nghe.

Không đợi anh trả lời, cô đi thật nhanh ra đường và gọi một chiếc taxi vừa trờ đến. Cô mở cửa ngồi vào xe, im lìm nhìn ra bên đường. Lát sau, cô thấy chiếc xe của Khắc Minh chạy vụt quạ Cô nhìn theo mà thấy lòng mình trống rỗng.

Về nhà đã thấy vợ chồng Đông ngồi ở phòng khách. Thấy Phương Nghi, Đông hỏi thăm ngay:

– Bên nhà thằng Minh định ngày cưới chưa Nghi?

Phương Nghi đứng lại:

– Em chưa biết.

– Sao lại không biết. Hôm đó tới nay cũng ba, bốn tháng rồi.

Ngọc Tuyết chen vào:

– Cô phải thúc cậu Minh lo nhanh chứ. Sao mấy tuần nay cậu ta biến đâu mất. Mấy lần qua bên công ty Hưng Vinh cũng không thấy. Đã đành là làm ăn quan trọng nhưng chuyện đám cưới cũng quan trọng vậy.

– Này, sao anh thấy cậu ta lơ là vậy. Hay cưới em mà chẳng được thứ gì làm cậu ta nản, đổi ý rồi.

Chịu hết nổi, Phương Nghi nói gần như hét lên:

– Chuyện của em, xin anh chị hãy để cho em yên.

Cô bỏ đi nhanh lên phòng, tai vẫn còn nghe giọng ngạc nhiên của Ngọc Tuyết hỏi Đông:

– Ủa, chuyện gì vậy anh, sao tự nhiên cổ làm gì kỳ vậy? ___________________ Chương 5

Phương Nghi gài cửa phòng. Cô đặt cặp xuống bàn, ngồi mặt gục xuống tay mình. Sự đau khổ quá lớn làm cô thấy lòng ngực mình quá nhỏ bé để có thể chịu đung, vai cô rung lên từng cơn vì những tiếng nấc. Cô bịt tai lại, cô không nghe tiếng gõ cửa và giọng nói lẻo nhẻo của Ngọc Tuyết:

– Cô Nghi ơi, mở cửa đi . Có chuyện gì vậy?

Chờ mãi không thấy chị ta đi xuống, Phương Nghi ngẩng đầu lên, nói vọng ra:

– Chị để em yên, em nhức đầu lắm.

Ngọc Tuyết đi rồi lát sau lại đến lượt dì Năm:

– Cô Nghi ơi, ông gọi cô xuống ăn cơm.

Phương Nghi thở dài:

– Con không đói, dì bảo giùm là mọi người đừng chờ con.

Dì Năm đi xuống thì lại đến ông Trung gõ cửa, lần này không thể trốn tránh đươc. Phương Nghi bước ra mở cửa. Ong Trung bước vào ngồi xuống trước mặt cô:

– Con không thuyết phục được thằng Minh sao con? Mẹ con cũng không nói được à?

– Không ba ạ, nhưng cả con cũng không muốn gặp ảnh. Ba đừng quan tâm đến tụi con nữa.

Ông Trung nhìn cô, vẻ khổ tâm:

– Con biểu ba đừng lo cho con sao đươc. Chuyện của ba mà bắt con chịu, lòng dạ nào ba làm ngơ hả con?

– Con chịu được ba à, ba đừng lo.

Cô quay mặt chỗ khác. Thấy cử chỉ tránh né của cộ Ông Trung thở dài đứng dậy đi ra.

Phương Nghi gài lại cửa. Cồ ngồi một mình trong phòng, nhìn bóng tối ngoai cửa sổ. Những lúc đau khổ thế này cô chỉ muốn được ngồi một mình. Không hiểu giờ này Khắc Minh làm gì, cô giam mình trong phòng như cô không. Anh nghĩ gì về cô?

Phương Nghi không tin anh con nghĩ tới cộ Vì nếu có nghĩ, có đau khổ, hẳn anh đã không nói chuyện chia tay một cách bình thản như vậy. Đó là cái đau mà cô không thể nói.

Phương Nghi nhìn cây đàn treo tường, thẩn thờ đứng lên cầm nó xuống. Cô cúi mặt nhìn những ngón tay mình bấm trên phím nhạc, hát bằng một giọng buồn buồn:

…Ta nghiêng vai soi lại tình người

Thì bóng chiều chim xuống đòi mồi

Dáng mân mê chờ đợi nở hoa

Chợt bàng hoàng đến ky tran troi

Dáng nâng niu cuộc tình long lay

Bỗng ngỡ ngàng vuột mất trong tay

Ta khổ đau một đời để chết trong tình cờ

Ta tìm nhau một thời để mất nhau vài giờ

Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua

Bàn tay làm sao giư, một thời yêu thiết tha

Cả buổi tối, Phương Nghi chỉ hát đi hát lại mội bài đó. Tiếng đàn và tiếng hát đều buồn và lòng cô thì cũng tan nát theo mọi câu hát. Cô chợt thấy tủi thân với ý nghĩ rồi đây mình sẽ đơn độc trong mọi buổi chiều đi học về.

Khắc Minh ngồi trước bàn ăn . Nhấm nháp một cách lơ đãng tách cà phê đã nguội ngắt . Anh đang chọn cách nói tế nhị nhất để giải thích cho việc ra đi của mình . Nhưng thái độ vô tình của bà Liên làm anh lưỡng lự .

Từ mấy tháng nay anh đã bỏ công ty Liên Cường, cứng rắn và lạnh lùng . Nhưng rời khỏi ngôi nhà mà mình đã từng sống thì lại thuộc chuyện tình cảm . Anh không nỡ cứng rắn với bà Liên.

Còn cứ sống ở đây, vướng vào những mối tơ ràng buộc, anh thấy bực mình không ít, vì đó là điều làm anh không thể thẳng tay với điều mình muốn . Anh đang cố đẩy Phương Nghi thật xa khỏi cuộc đời mình . Từ trước tới giờ đã quen với cách giải quyết dứt khoát nên quan hện nhập nhầng làm anh bực mình không chịu được

Bà Liên nhìn Khắc Minh, chờ anh giải thích . Khắc Minh đẩy tách cà phê ra xa, quyết định:

– Con biết nói ra sẽ làm mẹ buồn, nhưng con cần phải giải quyết như vậy, mẹ hiểu cho con.

Bà Liên biết chắc anh muốn nói gì rồi nhưng không có ý định mở lời . Bà nói một cách vô tư:

– Gì vậy con ?

Bây giờ mẹ đã có Phương Nghi . Con hiểu cô muốn đến sống với mẹ nhưng tụi con thì không thể gặp nhau nữa . Có con ở đây, vô tình con làm mẹ và Phương Nghi khó xử . Mẹ cho con ra ngoài sống riêng một mình, thỉnh thoảng con sẽ về thăm mẹ.

Bà Liên chận lại:

– Trừ phi con không còn xem mẹ là mẹ nữa, lúc ấy con cứ sống theo ý con . Còn nếu thương mẹ thì đừng làm mẹ khổ thêm nữa . Mẹ không giữ được Phương Nghi giờ lại mất con nữa sao ?

Khắc Minh im lặng . Bà Liên nói tiếp:

– Phương Nghi nó không thể bỏ ba nó, thỉnh thoảng nó tới thăm mẹ là đủ rồi, còn con, mẹ thấy không có lý do gì để con bỏ mặc mẹ sống một mình . Con làm như vậy được sao ?

Thật ra bà Liên khao khát giữ Phương Nghi sống bên bà nhưng cả Khắc Minh và cô đều không chịu được điều đó .

Mà bà thì không thể buông rơi Khắc Minh . Nếu sống xa bà, anh sẽ ngày càng trở thành đối nghịch với Phương Nghi . Bà phải giữ anh lại . Chỉ có bà mới hàng gắn hai người được mà thôi . Vì Phương Nghi bà phải làm mọi cách giữ Khắc Minh, dù với một người độc đoán như Khắc Minh, làm được điều đó không phải dễ.

Thấy anh ngồi im, bà đứng dậy, bắt đầu dọn cơm ra:

– Sáng nay con không đi làm sao ?

Khắc Minh thở dài đứng dậy:

– Con đi đây . Có thể trưa con không về, mẹ đừng chờ cơm nghe me.

– Ừ.

Khắc Minh đi lên phòng thay đồ . Cách nói của bà Liên làm anh hiểu mình không thể làm theo ý muốn được nữa .

Rốt cuộc anh vẫn bị một người khống chế . Vì đối với bà, ngoài tình thương, sự kính trọng còn sự biết ơn sâu xa . Bà đã cho anh tất cả những gì mà người mẹ có thể cho đứa con của mình . Anh không thể phủ nhận ơn nghĩa đó như người phủ nhận một món quà . Còn với Phương Nghi, anh sẽ tìm cách tránh mặt . Rất may Phương Nghi không hề van xin yếu đuối . Như thế thật dể chịu cho anh.

Khắc Minh đến công ty Hiệp Hòa hơi trễ . Khi rời bỏ công ty của ông Trung đến đây, anh được đón nhận một cách nồng nhiệt . Và ông Dương – giám đốc của công ty Hiệp Hòa đã không ngại để cho anh thay thế chân người trợ lý của ông ta . Ông ta không hiểu tại sao Khắc Minh bỏ ngang cường vị một giám đốc để chịu hợp tác với ông ở vị trí khiêm tốn như vậy . Nhưng việc kéo được Khắc Minh về với công ty làm ông thấy hài lòng . Qúa trình làm việc và năng lực của Khắc Minh, ông Dương đã nắm vững, đó mới là điều ông cần.

Khi Khắc Minh vào văn phòng, ông Dương đang nghe điện thoại . Sau khi gác máy, ông đến ngồi trước Khắc Minh.

– Có chuyện rắc rối nữa . Sang nay bên Hương Phát điện qua trả lời vụ máy lạnh, họ từ chối rồi.

Khắc Minh nhíu mày:

– Sao vậy ?

– Tôi chưa biết . Đợi cậu vô bàn xem sao ?

– Tôi đã thuyết phục được Hương Phát rồi . Chiều mai chính thức ký hợp đồng sao vậy ?

Ông Dương lắc đầu:

– Tôi chưa biết . Theo cậu thì sao ?

– Để tôi nói chuyện trực tiếp với ông p.

Khắc Minh đứng dậy bước đến bấm số máy công ty Hương Phát nhưng cô thư ký trả lời ông ta vừa đi đâu đó . Khắc Minh đành gác máy . Anh đứng dựa cạnh bàn, tay thọc vào túi quần, trầm ngâm suy nghĩ.

Ông Dương xoa nhẹ trên ghê, có vẻ bồn chồn.

– Theo cậu nghĩ thì tại sao người ta đổi ý . Tôi nghĩ la…

Khắc Minh khoát tay:

– Tôi chưa kết luận chỉ mới đoán thôi . Trưa nay tôi sẽ đếng gặp ông p.

Anh nhún vai:

– Bằng mọi cách tôi phải ký được hợp đồng này . Đây không phải chuyện công ty mà còn là uy tín của tôi nữa.

– Thôi được xem như tôi giao việc này cho cậu.

Khắc Minh búng tay:

– Ông yên tâm.

Buổi trưa anh định về thì chuông lại reo.

– Alô, tôi, Khắc Minh đây.

Bên kia đầu dây, giọng Ngọc Thanh nhỏ nhẹ.

– Anh Minh hả, Ngọc Thanh đây anh ?

– À, cô Thanh, có chuyện gì vậy ?

– Anh về bây giờ chưa ?

– Sắp về

– Vậy anh chờ nghe, em có chuyện quan trọng báo với anh.

– Được rồi, tôi chờ cô ở quán cà phê trước công ty, cô đến ngay nhé.

– Dạ.

Khắc Minh gác máy, đứng thừ người suy nghĩ . Đây là lần thứ hai Ngọc Thanh đến tìm anh, và lại có thêm chuyện quan trọng . Lần này sẽ là chuyện gì ? Anh xách cặp thông thả đi xuống đương

Hai mươi phút sau Ngọc Thanh đến, cô có vẻ vội vả và hồi hộp . Gương mặt được trang điểm thật kỹ . Khắc Minh hơi ngạc nhiên vì vẻ lộng lẫy của cô nhưng anh quên ý nghĩa đó ngay . Anh muốn biết có chuyện quan trọng gì.

Anh nhìn Ngọc Thanh với vẻ quan tâm:

– Cô uống gì ?

– Uống nước giống anh.

Khắc Minh mỉm cười, khẽ búng tay về phía người chạy bàn.

– Cô cho tôi ly cà phê đá.

Khi ly nước được mang ra . Khắc Minh lịch sự khuấy lên cho cô . Cử chỉ ga lăng bình thường đối với anh, nhưng lại làm cho Ngọc Thanh nóng bừng mặt vì sung sướng . Cô vào đề ngay:

– Sáng qua em đi theo ông Trung đến công ty Hương p, có phải trước đó anh đã đến ký hợp đồng bán máy lạnh không ?

– Đúng , thế thì sao ?

– Thảo nào em thấy ông Trung có vẻ quyết tâm lắm . Ông ấy lập tức hạ giá thành và đã thuyết phục đượng ông Phát . Em biết với giá như vậy ông ta không có lời nhiều.

Khắc Minh nhìn Ngọc Thanh chăm chú, nhưng vẫn không nói gì . Ngọc Thanh cũng nhìn lại anh:

– Anh có hiểu vì sao ông Trung làm vậy không ?

Khắc Minh lắc đầu thận trọng im lặng . Cô nhướng mắt:

– Em biết rõ ông ấy muốn hạ anh, muốn làm cho anh cùng đường trước khi ra tay hại ông ấy.

– Vậy hả?

– Nếu thất bại ở chuyện này thì anh sẽ mất uy tín với ông Dương đấy anh Minh ạ.

– Có thể.

– Thế anh nghĩ sao ?

– Chẳng nghĩ gì cả.

– Anh không tin những gì em nói phải không ?

– Tin chứ.

– Vậy anh sẽ đối phó với ông ấy ra sao ?

Khắc Minh lắc đầu thản nhiên:

– Tôi chẳng có chuyện gì để đối phó cả.

Ngọc Thanh như quá phản khích, mắt cô long lanh:

– Em đã nghĩ ra một kế hoạch để anh đối phó với ông Trung . Anh làm đi, có em là tay trong rồi, em sẽ…

Khắc Minh khoát tay:

– Cám ơn cô đã nhiệt tình như vậy . Những có lẽ không cần thiết đâu Thanh ạ.

– Anh Minh, đây là chuyện làm ăn của anh, không nên buông xuôi như vậy.

Khắc Minh khẽ nhún vai không trả lời . Anh nhìn Ngọc Thanh cười lịch sự.

– Cám ơn Thanh đã ghé thăm tôi . Có lẽ nên để cô về nghỉ . Không dám làm phiền Thanh.

Ngọc Thanh hiểu Khắc Minh không muốn tiếp xúc nhiều với cô . Cô đành miễn cưỡng đứng dậy . Đôi mắt không dấu được thất vọng.

– Vậy em về, chào anh.

Khắc Minh kéo ghế cho cô bước ra, và đi sóng đôi với cô ra cửa, Ngọc Thanh nói nhỏ:

– Bao giờ anh cần cứ gọi em, em về nha.

– Cám ơn Thanh.

Ngồi vào xe, Khắc Minh mím môi cười gằn, không ngờ ông Trung đã đi trước anh một bước . Một hành động khó tha thứ . Bằng mọi giá anh sẽ làm cho ông trắng tay khốn đốn . Đã quá hiểu ông Trung, việc đối đầu với anh không khó.

Khắc Minh thừa biết ông Trung không thể tự sang Nhật giao dịch, không có anh, dù muốn dù không ông cũng phải giao việc đó cho Đông . Cung cách làm ăn của Đông anh không lạ gì . Làm sao Đông qua nổi anh.

Đúng như Khắc Minh dự đoán, lô hàng Đông nhập về không phải lấy chính gốc từ Nhật . Ngay sau khi công ty Liên Cương giao hàng . Khắc Minh mang đến giới thiệu loại máy của anh, phân tích kỹ những chêch lệch của hai sản phẩm . Anh chấp nhận hạ giá thành không quá chêch lệch so với giá thành của Đông . Và ngay sau đó công ty Hương Phát trả lô hàng về cho công ty Liên Cương với yêu cầu bồi thường vì thực hiện sai hợp đồng.

Khắc Minh đích thân qua Nhật mua lô hàng mới , khi hợp đồng thực hiện xong ông Dương khoan khoái mở tiệc mừng và hào phóng chia cho Khắc Minh 20% lợi nhuận

Đó là một đòn choáng váng đối với ông Trung . Khắc Minh biết vậy, nhưng anh không thấy việc mình làm là nhẫn tâm, thậm chí sẽ thẳng tay hơn . Anh quyết bắt ông Trung phải ngắm lại lô hàng dỏm đó bằng cách chận lại những đơn đặt hàng khác từ các công ty khác.

Anh không ngờ việc làm của mình hậu quả là Phương Nghi gánh chịu . Thực ra ông Trung không biết gì về việc làm ăn của anh với công ty Hương Phát . Đó là việc của Đông . Ngọc Thanh đã cố tình gài ông Trung vào thế đối nghịch với Khắc Minh . Cho nên khi biết Khắc Minh chơi một trận đau điếng . Không phải ông Trung mà là Đông đã trút cơn thịnh độ của mình lên đầu Phương Nghi.

Chiều nay cô đến công ty tìm Khắc Minh

Đập vào mắt anh là gương mặt xanh xao và thân hình gầy gọc đi, toàn bộ con người chỉ có đôi mắt là còn sức sống . Một vài tháng không gặp mà Phương Nghi đã thay đổi đến khinh khủng . Khắc Minh quay mặt đi chỗ khác để khỏi nhìn cô . Giọng anh hờ hững:

– Em ngồi đi, tìm anh có chuyện gì không ?

Phương Nghi để cặp trên chân, nhìn quanh:

– Ở đây nói chuyên không tiện, mình ra ngoài quán được không anh.

– Cũng được.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, Phương Nghi lẳng lặng phía sau.

Ngồi đối diện nhau trong quán nước, cả hai đều tránh nhìn nhau . Phương Nghi khuấy nhẹ ly, vừa nhìn chiếc muỗng trên tay vừa hỏi nhẹ nhàng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .